"Mày, rốt cuộc bọn mày đã làm gì bọn tao, sao tao lại biến thành bộ dạng này chứ?"

Công chúa Máu Đen có chút đứng không vững, hoảng sợ nhìn Ôn Văn và Tống Lăng.

"Không làm gì cả, chỉ làm cô xinh đẹp hơn thôi, tôi nhớ đây chính là nguyện vọng của cô." Tống Lăng mỉm cười nói với công chúa Máu Đen.

Trong đầu công chúa Máu Đen xuất hiện hình ảnh ba năm trước:

Khi đó một nhà bốn người bọn họ dẫn theo tàn binh bại tướng trong thành phố ở thế giới trong, đi tới thế giới hiện thực.

Tất cả mọi thứ ở đây đều rất xa lạ với bọn họ, mà bọn họ trùng hợp nhìn thấy một nhóm Hiệp Hội Thợ Săn dễ dàng tiêu diệt đám truy binh đuổi theo bọn họ, đồng thời còn hoàn toàn bịt kín con đường không ổn định trong thành phố mà bọn họ đã mất hàng trăm năm mới tạo ra được.

Cứ như vậy, chúng nó biết ở thế giới này chỉ cần không cẩn thận một chút sẽ rơi vào kết cục giống như đám truy binh kia.

Mà lúc đó, Tống Lăng xuất hiện giống như là Chúa cứu thế của bọn họ vậy, dễ dàng giải quyến hoàn cảnh khó khăn của chúng.

Khi đó, Tống Lăng ngồi xổm trước mặt cô, thân thiết hỏi: "Mơ ước của cô là gì?"

"Tôi muốn trở nên xinh đẹp..."

Đó là câu trả lời của cô, nhưng còn một câu nữa mà cô không nói ra, đó chính là 'muốn đi cùng anh'.

Đương nhiên, không tới một tháng sau khi quen thuộc với thế giới này, suy nghĩ đó đã bị cô ném ra sau đầu.

Tình cảm thơ ngây trước đó chẳng qua là trong lúc hoảng sợ liền theo bản năng dựa dẫm vào cường giả mà thôi.

Cho nên trong lòng công chúa Máu Đen lúc này chỉ còn căm hận với Tống Lăng mà thôi, đồng thời bởi vì đã từng có hảo cảm nên căm hận lại càng sâu sắc hơn.

"Hiện giờ cô đã trở nên rất xinh đẹp rồi, cho dù bước ra thế giới loài người cũng sẽ không bị người ta cảm thấy khác thường, cũng không bị cho là quái vật mà giết chết... bởi vì ngươi đã là một nửa nhân loại rồi!"

"Tôi biết cô hận tôi, nhưng kỳ thật chỉ có mong muốn này là hi vọng tốt đẹp nhất của cô, những mong muốn khác chẳng qua là khát vọng vặn vẹo bị thế giới trong hỗn loạn đắp nặn ra mà thôi."

"Cô biết vì sao tôi lại đặt tên thị trấn này là Cổ Tích không, tuy bọn cô thoạt nhìn đều là quái vật trong cổ tích, nhưng nguyên nhân không phải như thế."

"Trong lòng tôi, nơi này tên là --- 'trấn Đồng Hóa'!"

Công chúa Máu Đen đứng thẳng người, muốn điều khiển máu tấn công Tống Lăng, thế nhưng máu của cô ta bây giờ là máu người bình thường, bị Tống Lăng dễ dàng dùng một chiếc lá chặn lại.

Cô hổn hển rống lên: "Mày tưởng là mày đã thắng à? Mày không có ý tốt với bọn tao, bọn tao cũng lưu sẵn đường lui rồi!"

"Vào lúc mày không biết, phụ vương và mẫu hậu sớm đã liên thủ bố trí kết giới, nếu bọn họ không giải trừ thì cho dù là ai cũng không thể thoát khỏi nơi này!"

Tống Lăng nhún nhún vai, không chút để ý nói: "Như vậy rất tốt, mặc dù là quái vật đã mất đi phân nửa sức mạnh thì vẫn là quái vật, không thể ra ngoài thì ít ra bọn cô sẽ không gieo họa được cho người khác."

"Mà sau khi Hiệp Hội Thợ Săn tới, kết giới của hai bọn họ bố trí căn bản không đáng giá nhắc tới!"

Công chúa Máu Đen nhe răng cười nói: "Nếu như kết giới sẽ kích động người nơi này tự chém giết lẫn nhau thì sao?"

"Bọn tao sớm đã thả vu trùng vào bụng tất cả nhân loại ở đây, chỉ cần kết giới khởi động thì tất cả nhân loại có trùng trong bụng sẽ mất đi lý trí, trong tình huống đó mày có thể cứu được bao nhiêu người đây?"

Vẻ mặt Tống Lăng trở nên nghiêm trọng, nếu thật sự là vậy, sau khi sức mạnh biến mất thì có lẽ Hùng Sư Vương đã chuẩn bị khởi động kết giới kia rồi.

Đến khi đó, nhân loại trong thị trấn này có thể sống sót được mấy người?

Nếu kế hoạch của Tống Lăng tiến hành thuận lợi, hắn sẽ sáng tạo ra hơn phân nửa người siêu năng, Hiệp Hội Thợ Săn tuyệt đối sẽ không làm khó hắn, ngược lại còn có thể duy trì nghiên cứu của hắn.

Nhưng nếu nơi này có quá nhiều nhân loại tử vong, hắn thậm chí có khả năng rơi vào sổ đen của Hiệp Hội Thợ Săn!

Vì thế Tống Lăng cũng không tiếp tục cãi cọ với công chúa Máu Đen nữa, trực tiếp nói với Ôn Văn: "Ta sẽ tới vương cung ngay bây giờ, giao cô ta cho anh giải quyết, nếu không thể ngăn cản hai tên kia thì toàn bộ cố gắng của tôi đều đổ sông đổ biển."

Nói xong, Tống Lăng liền tiến thẳng tới vương cung.

Ôn Văn bĩu môi, cố gắng của hắn đổ sông đổ biển thì liên quan gì tới Ôn đại thám tử anh đây chứ?

Có điều, Tống Lăng đi rồi thì chính là cơ hội tốt để thu nhận quái vật...

Vì vậy Ôn Văn cười gian tới gần công chúa Máu Đen, từ hôm nay trở đi, dàn thú cưng xinh đẹp của anh lại tăng thêm một con.

"Mày, mày còn muốn làm gì, nhiệm vụ của thợ săn bọn mày không phải bảo vệ nhân loại à, tai họa đã sắp xảy ra, sao mày còn muốn gây chuyện với tao?"

Công chúa Máu Đen sợ tới co rụt cơ thể, cô từng thấy phụ hoàng lộ ra vẻ mặt này với những cô gái quái vật khác, sau đó sẽ làm ra hành động rất tàn bạo, mà Ôn Văn lộ ra vẻ mặt này cũng làm cô sợ tới cực điểm.

So sánh với gặp phải chuyện thế này, cô thậm chí còn không sợ chết.

"Chậc chậc, cô gái ngu ngốc, sự việc không nghiêm trọng như cô nói, cô cho rằng sức mạnh của cô đi đâu rồi, tất cả đều nằm trong cơ thể đám người bình thường trong trấn, hiện giờ bọn họ mạnh mẽ vượt xa sự tưởng tượng của cô, cái kết giới này không nhất định có thể làm bọn họ chết sạch."

"Còn nữa... gặp họa không nhất định là nhân loại, cũng có thể là đám quái vật đã giảm đi sức mạnh, vì thế bây giờ tôi tập trung đối phó cô thì tốt hơn."

"Tên Tống Lăng kia, chẳng qua vì quá quan tâm nên mới bị loạn thôi."

Nói xong, Ôn Văn tiếp tục tới gần công chúa Máu Đen đang hoảng sợ.

Thấy Ôn Văn không có ý tốt, công chúa Máu Đen quyết tâm, quyết định cho dù chết cũng không để Ôn Văn thực hiện được, vì thế cô ta lôi ra một quả táo nửa đỏ nửa xanh, đặt bên miệng hung hăng cắn một cái.

Quả táo này là cô chuẩn bị dùng độc chết mẫu hậu Băng Vương Hậu của mình, nhưng lại không ngờ kết quả là mình ăn quả táo này.

Vừa mới nuốt xuống, công chúa Máu Đen đã ngất xỉu ngã xuống đất, chất độc mạnh mẽ nhanh chóng lan tràn trong cơ thể.

Ôn Văn lúng túng nhức đầu, anh có dọa người đến vậy sao, chỉ chuẩn bị giam nhốt cô ta thôi mà, có phải muốn làm gì quá đáng đâu.

Đối với cô ta mà nói, lẽ nào ngồi xổm trong phòng giam còn kinh khủng hơn cả chết?

Thật ra sở dĩ công chúa Máu Đen rơi vào kết cục này đơn giản là vì tâm lý dơ bẩn bổ não quá độ mà thôi, Ôn Văn vốn chỉ muốn bắt những quái vật xinh đẹp kỳ lạ để sưu tập thú cưng mà thôi, không hề có tà niệm gì.

Cho dù là người có biểu cảm nghiêm túc cỡ nào, khi hưng phấn ghẹo mèo thì vẻ mặt cũng sẽ có chút giống biến thái thôi.

Huống chi Ôn Văn, lúc vui vẻ thì biểu cảm giống như mấy tên biến thái cuồng giết người, lúc làm việc tốt thì giống như làm chuyện xấu, mà ngay cả khi mặt không biểu cảm trông cũng giống như đang lên kế hoạch âm mưu tà ác gì vậy...

Cho nên công chúa Máu Đen mới có hiểu lầm lúng túng này, thậm chí còn bị Ôn Văn dọa tới tự sát.

Có điều tuy cô ta đã tự sát nhưng Ôn Văn không nỡ để vật sưu tập của mình cứ vậy mà chết đi, anh lấy cốc tai mèo ra, rót phần thuốc nôn mửa mà Đào Văn uống còn thừa lại rót vào miệng công chúa Máu Đen, để cô ta nôn ra một phần thuốc độc.

Tiếp đó, Ôn Văn lại lấy ra chút máu thú một sừng chưa bị ô nhiễm đút cho cô ta.

Có những thứ này thì có thể duy trì để công chúa Máu Đen không chết, nhưng chỉ sợ là vẫn hôn mê.

0.13259 sec| 2418.945 kb